CHUYẾN XE SINH TỬ - thơ Tuệ Kiên

27 Tháng Chín 20217:59 CH(Xem: 1097)
dogen_pool-content

Chuyến xe sinh tử

Chuyến xe sinh tử trên đường thiên lý,
Vượt biển, xuống đồi hùng vĩ bao la.
Lầm lũi, miệt mài bánh xe lăn mãi,
Khi đến cuối đường, dừng bến tha ma.

Ta, lữ khách trên chuyến xe vô định,
Thời gian du hành chỉ khoảng trăm năm.
Hoàn cảnh đổi thay, thời tiết bốn mùa,
Nắng, mưa, sáng, tối trong vòng sinh diệt.

Tấm thân giả hợp, lúc khỏe, khi đau,
Thời trẻ hồng hào, lúc già cằn cỗi.
Tóc xưa đen nhuận, chuyển hóa trắng phau,
Sanh, lão, bệnh, tử, vô thường đến vội.

Từng người tuần tự, bước xuống vẫy chào,
Nghẹn ngào, thương cảm, quyến luyến, ôi chao!
Trên chuyến xe tang, xác về với đất,
Để lại cho đời: nước mắt, thương đau…

Biết sẽ về đâu? Hoàng hôn dần xuống,
Tỉnh dậy sớm mai, hay sẽ ngủ hoài?
Kẻ thức giả phải mau mau tỉnh giác,
Sớm tu đạo mầu để biết về đâu…

Về đâu trong lúc sát na sinh diệt?
Tâm là cội nguồn kiếp sống phù du.
Hãy luôn tưởng Phật, niệm về tha thiết,
Chỉ cõi Di Đà mới thật thiên thu…

Tuệ Kiên


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen