Những chiếc lá vàng rơi dẫn tới cổng trường, gió thu mơn trớn trên vạt áo dài đầy hoa làm khách bên đường chợt ngừng chân ngơ ngẩn….những loại hoa biết đi đang di động trước mắt khiến nắng thu tưởng chừng như e thẹn ngỡ ngàng.
Tổ tiên tôi là người Khmer đã sinh sống ở vùng đất Rạch Giá từ nhiều đời… Cha tôi lấy vợ Việt và sau lại lấy thêm người vợ Khmer sinh đặng 10 đứa con, tôi là áp út, nên trong gia đình thường gọi tôi là “Chín”
Đại sư Fushigina (Huyền Không 不思議な) du phương đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng xóa, khi Sư tới được xóm Miyama thuộc làng Kayabuki còn cách cố đô Kyoto khoảng hơn 30 dặm nữa để về ngôi cổ tự Kinkakuji thì trời đổ cơn bão tuyết và những căn nhà gỗ ven đường Sabakaido đã lên đèn…
Cái nhà là nhà của ta!
Ông cố ông sơ làm ra
Cháu con phải gìn giữ lấy
Muôn năm giữ nước non nhà!
4 câu hát trên, tôi nghĩ là bạn ta ai cũng đã nghe và còn …biết hát! Nó thường được cất vang trong những buổi “họp mặt” tạo cớ để vui hay là để “đẩy đưa” cho các chương trình “chúng ta cùng hát”.
Sau bài viết “Đường Dài Có Nhau” hôm qua, có một bạn “in bốc” cho tôi bảo tôi ghi lại cho đầy đủ mối tình của Chú Cuội Komuro và Chị Hằng Mako, kèm theo câu hỏi tại sao có dính dáng đến Chú Cuội-Chị Hằng?
Sáng hôm qua, ngủ dậy thì tôi nhận được một mail từ Phan Lê Dũng sau gần mấy chục năm không gặp và cũng không liên lạc. Dũng là cháu gọi Lê Thiệp là cậu.
Cậu Thiệp tức Lê Thiệp, một bút ký gia, nhà báo nổi tiếng viết nhanh, viết… độc mà tôi hay giới thiệu với bạn ta. Anh hay dùng chữ này khi nói về mình hay xưng với bạn bè và ngược lại.
Sáng ngủ dậy, trời cảm thấy se se, nhìn tờ lịch treo trên tường mới thấy đã hết tháng 9. Tháng 9 có hai ngày lịch đỏ: “Kính Lão” (19/9) và “Thu Phân” (23/9)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.