Người ta hay nói: “Cơm nhà quà vợ” – nghe qua tưởng chuyện đùa vu vơ, nhưng thật ra là chân lý được ông bà ta chắt lọc qua mấy trăm năm “đồng hành”, cùng dệt nên tấm chăn yêu thương và che chở.
Một sáng đẹp trời giữa tháng Tư (15/4), khi tôi còn đang lướt Facebook với nỗi nhớ quê da diết, một dòng tin đập vào mắt khiến tôi giật mình: “コムタム豚肉!”. Matsuya – thiên đường gyudon – nay chơi lớn bán “cơm tấm thịt heo”!
Bầu trời trong xanh – tươi mát khắp muôn nơi, ánh sáng chan hòa – hòa nhập dòng sống hiện đại – tối tân 5.0 xã hội văn minh dẫy đầy, vật chất hào nhoáng..
Mấy tuần trước, trên đường ra ga trở về sau buổi thăm cô con gái lấy chồng xa, lòng tôi chợt “từ bi bất ngờ” và “xao xuyến” khi mắt chạm vào một tấm bảng dựng đứng có lời quảng cáo menu bánh mì bằng tiếng Nhật
Ẩm thực Việt không chỉ là chuyện no bụng, mà là cả một “bản hit” đậm chất quê, gói trọn ký ức và nỗi nhớ nhà trong từng giọt nước mắm, từng cọng rau thơm.
Hai mươi năm trước, tôi bắt đầu viết những bài đầu tiên cho loạt bài “Chuyện xứ Phù Tang”, với tấm lòng đầy háo hức và tò mò. Ý định ban đầu chỉ đơn giản là ghi lại những câu chuyện “giản đơn” về cuộc sống ở Nhật Bản – một xứ sở mà tôi đã chọn là nơi định cư.
Thời tiết đã vào giữa mùa xuân. Sau khi lễ lạc, hội xuân, thăm viếng chùa của thập phương đã vãn, sư trụ trì Chùa Chùa Bổ Đà và tăng chúng mới có những giờ phút thảnh thơi.
Nói sao cho hết cái đẹp, cái thơ, cái tình của đất nước này được nhỉ khi Đông tàn Xuân đến? Trời thì trong xanh, gió thì mát lành, mà hoa thì tưng bừng nở.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.