NIỀM VUI VÀ HỆ LỤY - Vũ Đăng Khuê

23 Tháng Bảy 20218:12 CH(Xem: 1296)

Olympic 1

Niềm vui và hệ lụy!
Vũ Đăng Khuê


Tôi mượn một cmt từ ông bạn để bắt đầu cho vài giòng ngắn ngủi.  Trong chuyện kể hôm nay tôi xin trình bày song song và xen kẽ giữa “niềm vui” và “hệ lụy” và kết luận…. luôn: cái “niềm vui” sẽ áp đảo hoặc ít ra làm giảm tối đa “hệ lụy” khi “nó” đang lảng vảng mọi nơi mọi chốn.


Thế là chỉ còn 4 ngày nữa (23/7) là ngày mà đúng ra là xứ Phù Tang Tứ Đảo sẽ tràn ngập tiếng reo hò sau 57 năm chờ đợi (1964), năm đánh dấu cho một Nhật Bản từ hoang tàn đổ vỡ vực dậy “thần tốc” góp mặt với năm châu, và sau 6 năm chuẩn bị “xây nhà dựng cột”, tất cả mọi “tiện nghi” đã hoàn thành chỉ chờ ngày “ra trận” (2020), nhưng lại bị dời sang năm 2021vì “nó”. Nói thế chắc quân ta đã biết “nó” là ai mà không cần giải thích.


Ngọn đuốc thiêng qua 62 tỉnh thành.từ Fukushima đã bắt đầu rong ruổi từ ngày 25/3 năm nay và đích đến là Tokyo vào ngày 23/7 với số người chào đón hai bên đường không “rợp bóng cờ bay”.


Từng đoàn tuyển thủ, báo giới, quan chức khắp nơi đang lũ lượt vào Nhật để cùng nhau tham gia một sự kiện thế vận kỳ cục nhất, nhất, nhất trong lịch sử. Lối vào Olympic Tokyo của các giới liên quan sẽ là lối khác, chứ không chung lối với quân ta đi khi máy bay cập bến.

 

Đến nơi, sau khi trình ra tất cả các bằng chứng “âm tính” hay đã “cho thuốc vào trong người 2 lần” cũng phải chờ để được xét nghiệm. “Âm tính” thì phải “tôi nhìn tôi trên vách” 3 ngày, mới tính đến chuyện đem đồ nghề ra tập dượt, “dương tính” thì phải cách ly tại một nơi khác và chờ ngày …. qui về cố quốc. Chuyện xét nghiệm sẽ diễn ra thường xuyên, mỗi ngày một lần cho đến ngày giao đấu. Ăn uống thì mặt đối mặt, nhìn nhau qua tấm vách, nói chuyện thì chỉ vừa đủ nghe trong vòng 2 mét. Đi đứng phải có đoàn, có xe đưa đến nơi về đến chốn. Một “quy tắc” kỳ lạ chưa từng có đã được thực thi gắt gao nhưng tất cả các mọi người đều một lòng tuân thủ với ước mơ: đời người nhiều khi chỉ có 1 lần: tham gia “sự kiện” đem lại vinh quang cho chính mình và cho tổ quốc.

Trong “niềm vui” cũng không thiếu “hệ lụy”, 55 người có liên quan đến ban tổ chức, người thiện nguyện và các tuyển thủ đã lây nhiễm, một tuyển thủ của xứ Uganda đã đào tẩu vì bị cách ly chờ ngày về cố quốc. Nhưng mặc kệ!

Olympic 2

Vài lời bàn …ai cũng có thể nghĩ!

Để giải quyết chỉ có 2 giải pháp: một mặt kêu gọi người người ít xuống phố và một mặt thì thực hiện tối đa việc chích ngừa vaccin. Việc giảm số người ra đường coi bộ bất khả thi khi quan sát số ông đi qua bà đi lại, nhưng các đối sách “phòng chống” thì “khẩn trương” thực thi thay đổi từng ngày. Các nhân viên cảnh sát, các nhân viên làm việc tại các tòa hành chánh cứ từng đoàn cầm bảng đi năn nỉ: “xin các ông các bà, các anh, các chị uống bớt bớt và mau chóng về nhà” vì vợ đợi, bồ trông, chứ không cứng ngắc như các ông các bà của xứ tôi là “cấm”, “phạt” và “bắt” khi bất tuân thượng lệnh với những lời giải thích đầy ngớ ngẩn. Mấy ngày nay, xem được những bức hình và “lai chim” khi lướt mạng, tôi thấy bùi ngùi và thương cho Saigon, vùng đất đã dưỡng tôi và cho cái đất nước mà lúc nào cũng “ngạo nghễ, tự hào” nói lấy được.


Trong những ngày gần đây số ca nhiễm đã vượt quá lằn ranh, nghĩa là cao nhất từ cái biến thể mà người ta gọi là delta phát hiện tại Ấn Độ. Theo như lời giải thích của các nhà chuyên môn thì cái con này cũng phải biến dạng để tìm “sự sống” giống như con người cũng đang tìm “cách chống” để tìm sự sống.


“Bắn chậm là chết” (The quick and the dead), chắc bạn ta đã nghe cái tựa phim cao bồi của Mỹ? Chỉ cái tựa đã đủ mô tả về một khung cảnh cuộc sống luôn trong trạng thái nghẹt thở với cái chết luôn rình rập kề bên của những gã cao bồi miền viễn Tây nước Mỹ thời ấy. “Nó” cũng vậy , “nó” đang bắn mình thì mình cũng đang cố gắng nạp đạn bắn cho mày chết. Tôi tin 180% là “nó” sẽ chết thê chết thảm.


Trong cái không khí phủ đầy tang tóc vì “nó” thì người ta đang thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm khi số phần trăm người tiêm chủng tăng “đột biến”, chỉ 1% lúc tháng 4 nay đã thành 40% sau 3 tháng. Số người nhiễm tuy tăng chóng mặt, nhưng số người bị thương nặng phải nhập viện và tử vong cũng từ từ giảm nhanh giảm mạnh. Và chỉ vài tháng nữa thôi thì hy vọng “đoàn quân chiến thắng sẽ trở về dưới nắng vàng”, lúc đó mới đúng là “long trời lở đất”, ngạo nghễ tự hào không trong ngoặc kép.

-----------

Một sự kiện lịch sử buồn thảm nhất sẽ diễn ra với những hàng ghế trống, nhưng “Họ” cũng sẽ vượt qua, khi tất cả “quân ta” đồng lòng cùng vượt. “Họ” đang làm tất cả những gì có thể làm để ngăn chận và một lần nữa tôi tin chắc là sẽ vượt qua. “Họ” là ban tổ chức, còn “quân ta” là tôi, là bạn ta nhất định sẽ có những giây phút hào hứng khi mọi mắt đổ dồn vào cái….. màn ảnh nhỏ.


Tôi không đi vào chi tiết vì có chi tiết gì…. đâu mà đi với vào.

 

Xin bạn ta theo dõi tin tức nóng bỏng này qua các bài tường thuật ngọn ngành….không phải của tôi, may lắm thì được ké tên vì cái “chức năng” của chung cư Face gọi là“tắc” hay “tiếc”.


Hẹn gặp lại trong lần lên “lên cơn” tới!


Vũ Đăng Khuê

Saigon

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc