Người lữ khách
Người lữ khách vào đời,
Bắt đầu từ thai Mẹ.
Từng ngày từng ngày mới,
Sữa mẹ cùng lời ru.
Tình mẹ cha bao la,
Đưa con vào đời sống.
Mơ đội đá vá trời,
Mơ sông dài, biển rộng.
Vẫn lầm lũi bước tới,
Qua bão tố, chông gai.
Dẫu đời là bể khổ,
Quá khứ đến tương lai.
Đường dẫu xa thăm thẳm,
Người vẫn lầm lũi đi.
Hướng về nơi mộ địa,
Trường thọ thì trăm năm.
Thân hợp bằng tứ đại,
Đời thành, trụ, hoại, không,
Có ai mà bất tử?
Sinh trong cõi bụi hồng.
Một ngày vô thường đến,
Người lữ khách ra đi.
Xót xa tình vừa mất,
Tiếc thương bao giờ nguôi….
Tuệ Kiên
Jan 4, 2021 - Vô cùng thương tiếc Phật tử Phổ Thành Lê Tín (CA)
Gửi ý kiến của bạn