ĐÔI BẠN - thơ Tuệ Kiên

03 Tháng Ba 20218:42 CH(Xem: 1356)

chim_tren_tuyet-content

Đôi bạn


Soi gương thấy tóc mình bạc trắng,

Nhìn tóc người tình đã muối tiêu.

Hai đứa ngày xưa yêu say đắm,

Bây giờ thương quá lúc về chiều…


Tình nghĩa vợ chồng đâu có tuổi?

Vẫn đẹp như khi chợt biết yêu.

Các con truởng thành, nên danh phận,

Hạnh phúc đôi ta được quá nhiều.


Em Sơn Tây gần ngay Hà Nội,

Anh Hải Dương chẳng quá xa xôi.

Ta di cư, đến Sài Gòn hoa lệ,

Nhớ làng xa, lòng cứ bồi hồi.


Tuổi đi học, mẹ cha luôn gắng sức,

Nuôi chúng ta, khuyến khích học hành.

Lớn dần lên, vui hưởng thái bình,

Rồi kết bạn trăm năm chung sống.


Có ngờ đâu cuộc chiến lan dần,

Quân Bắc việt xua quân xâm lấn.

Giặc cờ máu Nga Tầu tiếp sức,

Ta “Miền Nam” vượt biển lên đường.


Bỏ nhà cửa, chạy trốn tai ương,

Bắt đầu lại, hai bàn tay trắng.

Bao gia đình nát tan, ly biệt,

Cộng nghiệp chung, dân nước Việt buồn.


Đêm Đông nhìn ngoài kia giá lạnh,

Mùa tuyết rơi chạnh cõi lòng đau.

Lời chư Phật “ Đời là biển khổ”,

Nguyện nương tu, Phật pháp nhiệm mầu…


Tuệ Kiên

Feb 25, 2021

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen