CHUYỆN VÃN MÙA THU TẬP 2 - Vũ Đăng Khuê

02 Tháng Mười Một 20234:59 CH(Xem: 416)


Chuyện vãn mùa Thu (tập 2)

Ở Nhật thì 1 năm có đủ 4 mùa, nhưng có nói 5 mùa cũng chả sai, vì cứ vào tháng 6 thì lại có thêm một mùa mà tiếng Nhật gọi là Tsuyu(つゆ), vào mùa này thì mưa nhiều hơn các mùa khác. Bây giờ đã là cuối tháng 10, cứ theo luật tuần hoàn của đất trời thì đã hết mùa mưa, nếu có thì chỉ còn những cơn mưa lai rai chứ không phải là những cơn mưa của Tsuyu nữa. Tuy thế từ tháng 6 năm nay kéo dài suốt đến bây giờ, không biết có bao nhiêu trận bão, cơn mưa thổi đến và hầu hết là thuộc loại “khủng”, gây thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể. . Ngoài ra năm nay còn có mưa đá (tiếng Nhật gọi là “hyo”) ở một vài địa điểm trên Tokyo. Cục nào cục nấy cũng to như viên sỏi.

Theo thống kê của Cơ quan Khí tượng Nhật Bản (JMA), từ tháng 6/2023 đến ngày 29/10/2023, Nhật Bản đã bị ảnh hưởng bởi 15 cơn bão, trong đó có 3 cơn bão lớn cấp 4 trở lên. Các cơn bão này đã gây ra thiệt hại nặng nề về người và tài sản. Thiệt hại do bão gây ra cho Nhật Bản trong năm 2023 ước tính lên tới 20 tỷ USD.

Dông dài như thế mới chỉ là phần dạo đầu cho bài “tâm sự” với bạn ta. May quá, đêm qua ông trời dọa sẽ có mưa lớn, phải đề phòng, nhưng mưa lẻ tẻ chỉ đủ làm ướt phớt mặt đường. Đã quá quen với sự “tiên đoán” của Nha Khí Tượng, lúc đúng lúc sai nên luôn mang tinh thần “tới đâu hay tới đó”, tôi chả lo, dù trên TV đầy ngập hình bóng thiên tai như đất chuồi, lụt lội.

Sáng nay thì “trời đẹp”, khí trời dịu dàng, êm ả, y như tuần trước, tôi khoác cái áo mỏng rời nhà và bắt đầu dạo bước. Lẽ dĩ nhiên, lúc nào cũng gặp “em” đầu tiên, cái cụm lá “trường sanh bất tử”: lá bã trầu. So với mấy tháng trước, hôm nay em có vẻ “sầu úa”, già đi hơn nhiều, viền của vành lá đã bạc màu và có cành hầu như sắp rụng, em đã không xanh tươi, mơn mởn. Nhưng tôi biết chắc chắn là rồi thì em cũng sẽ xinh sẽ đẹp lại khi trời đầt chuyển mùa. Trong lúc tôi “còn” thì em vẫn ở bên tôi, gia đình tôi. Nếu tôi “không còn” thì em cũng sẽ vẫn còn hoài còn mãi.

VDK vuon 1

Nhà tôi ở ngay ngã tư đường, trước nhà là cái đèn xanh đèn đỏ. Hôm nay tôi đổi hướng, đi ngang qua cái sân lớn của cái nhà trẻ, nơi mà tuần trước đầy ắp các bé nhi đồng đang vui đùa tranh nhau các trò chơi của Undokai, cũng là nơi mà các em, các bố mẹ, các thầy cô đừng thẳng nghiêng mình trước lá cờ mặt trời và cùng nhau hát bài quốc ca Kimi ga Yo mà nội dung tôi đã giới thiệu vào một bài viết trước. Hôm nay ngày nghỉ nên cái sân vắng lặng, chả có bóng dáng ai. Chỉ còn một dàn cờ cùa các quốc gia trên thế giới được giăng bắt chéo, tôi đảo mắt nhìn một vòng như có ý tìm mà tôi biết chắc là không thấy, lòng buồn vời vợi. Có bài hát và có mấy câu tôi nhớ mãi trong bài hát của Phạm Duy

“Thề nguyền ở bên nhau dưới ngọn cờ vàng ba giòng máu,
Cờ tình tự quê hương vẫn dạt dào trên đất mẹ cha”….

Ngày xưa lúc còn tiểu học, trung học, sáng thứ hai nào cũng có buổi chào cờ tại sân trường và nghe huấn thị từ thầy hiệu trưởng. Tên nào mà được đứng giữa sân cờ để cử hành lễ thượng kỳ là phải là dân học giỏi, cao lớn, đẹp giai. Tôi chả được chọn vì mình nhỏ con, hay chọc phá, chỉ có lúc hát quốc ca là tôi cố gắng hát thật to, và hình như giây phút đó, không phải là mình nữa, mà là ai đó, có luồng máu chạy rần rần trong cơ thể. Hôm khai mạc Olympic 2020, lúc chứng kiến lễ thượng kỳ Nhật Bản, tôi lại nhớ ngày nào và chảy nước mắt…..

Đứng lặng một hồi, Tôi tiếp tục bước đi và miên man nghĩ ngợi, miệng cứ lẩm nha lẩm nhẩm câu hát: “Vì tương lai quốc dân, cùng xông pha khói tên….”. Có vẻ tôi dài dòng về một sự không đâu. Sau 75, niềm mơ ước trở về đất Bắc quê xưa nhạt dần đến một lúc tôi tự cảm thấy tôi không còn thuộc về nơi tôi đã chôn nhau cắt rốn.

Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Lên núi Sài Sơn ngắm lúa vàng.


Đi khoảng chưa tới một nửa đường, khoảng 4000 bước, tôi trở về nhà. Cũng cái cell phone lúc nào cũng mang theo để biết….số bước mình đã bước. Tôi giở ra xem lại một vài cái clip do thằng em Khoa đưa lên mấy hôm trước. Dù xem mấy lần nhưng cứ muốn xem lại. Vào những ngày Chào Mừng Quốc Tổ  dạo đó, anh em tôi, 5 tên ban Sống Giang còn đủ cả, tên nào tên nấy cũng trẻ măng và trong tâm và tay thằng nào cũng mang chung một niềm tin bước tới. Nay có kẻ đã ra đi, có người còn ở lại nhưng “Cự ly” xa quá, rất hiếm lúc gặp nhau. Các chú ấy thế nào tôi không biết chứ riêng tôi thì buồn lắm.

https://www.facebook.com/nguyentat.khoa.5/videos/351781601840329


Nghe tiếng lích trong máy, dở ra xem thì thấy có một bài viết của một bạn trẻ về con đường sẽ đi trong việc xây dựng một cộng đồng người Việt vững mạnh, trước đó lại có thêm lời nhắn hối thúc chuyện viết bài của cô cháu cho số báo tới. Trờ về thực tại, tôi bước vào nhà và Tôi đã bớt buồn. Xin chấm dứt bài viết để đi làm chuyện khác. 

Bài viết hơi ngắn nhưng thôi thông cảm cho tôi nhé.

V.Đ.K


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc