VÀO NHỮNG ĐÊM MƯA - Quỳnh Chi dịch

17 Tháng Giêng 201512:00 SA(Xem: 65741)


rain_0-content



Vào những đêm mưa


Ame furu yoru ni của Misaki Aki

 


Lần đầu cô đến phòng tôi là vào một đêm đông mưa rơi như tối nay.


Mưa ồ ạt đổ xuống không ngớt, át đi mọi âm thanh. Có tiếng gõ cửa rụt rè, rồi cánh cửa mở ra. Một cô gái lạ đang đứng đó. Cô gái trong chiếc áo khoác mầu be, tay ôm một cái túi hơi lớn, đang run rẩy vì ướt mưa. 


-Xin lỗi là tôi tới nhằm lúc trời đang mưa thế này. Dạ còn mở cửa không ạ?


Cô nói thế, đưa mắt nhìn vào trong phòng đằng sau lưng tôi. 


-Dạ ..Vâng…


Tôi đáp, tuy chẳng hiểu ất giáp gì cả.


Cô tiến tới thật tự nhiên, bước hẳn vào trong cửa. Không đoán được ý định của cô gái, tôi đăm đăm nhìn vào mắt cô, nhưng không cảm thấy có ác ý hay điên loạn gì trong đôi mắt ấy.


Vừa chạm vào không khí ấm áp trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ chớp hàng mi dài.


Cô cắm chiếc dù còn rỏ nước mưa vào giá để dù, đoạn cởi ủng đi mưa, rồi bước lên sàn nhà. Hình như ngoài trời mưa gió tạt mạnh, khiến tóc cô ướt sũng.


-Cô bị ướt sũng thế có lạnh không?


Cầm lòng không đậu tôi bèn đưa cho cô chiếc khăn lông. Cô hơi ngần ngại xong cũng cầm lấy lau tóc ướt.


-Cảm ơn ông. Cũng tại tôi mải lo giữ cho khỏi ướt sách mượn ở đây ạ.


-Sách? 


Cô lấy từ trong túi ra một cái gói có vẻ quý hóa lắm. Trong gói được bọc đến ba lớp hiện ra năm cuốn sách. Đúng là sách của tôi. Cô xếp thật ngay ngắn lên bàn, rồi đẩy về phía tôi.


-Sách hay lắm ạ. Vâng, nói là hay, hay đúng ra là tôi thấy mình thật may mắn đã đọc được những quyển sách này.


-Thế à… Thế thì tốt.


Tôi nhận lại sách, xếp lại lên kệ sách của mình. Toàn là những sách mà lâu rồi tôi không đọc. Gần đây tôi chỉ đọc toàn những sách về kinh doanh hay sách dậy nghề, hầu như không còn mua những sách theo sở thích, hay về những điều mình muốn biết. Mấy cuốn sách trông có vẻ mãn nguyện vì lâu lắm rồi mới lại được có người đọc chúng. Vẻ mãn nguyện của sách đã gợi lại và tỉnh thức trong tôi niềm vui đọc sách chừng như sắp bị quên lãng. 


-Sách thích thật ông nhỉ, nghe thì như có vẻ cường điệu, nhưng nó làm cho tinh thấn phấn chấn lên được đôi chút.


-Sách được nghe nói thế hình như chúng cũng đang vui mừng đấy cô ạ.


Nghe tôi nói, cô nhoẻn miệng cười, rồi như thể đã quen thuộc, cô tiến tới trước kệ sách. Hai tay chắp sau lưng, cô lần theo tên sách như để chọn, để ý cuốn nào là giở ra xem. Tôi vừa nghe tiếng mưa vẫn rơi không ngớt, vừa nhìn theo dáng dấp sau lưng ấy của cô.


Lát sau, chọn được một đống ôm đầy tay, cô ngồi xuống trước mặt tôi.


-Mười quyển này ạ. Cũng như mọi lần, xin ông cho biết nhận xét của ông về những cuốn này.


Đáp lại yêu cầu của cô, tôi cầm từng cuốn lên. Nhớ lại lúc mình đã đọc chúng. Cảm giác rộn ràng khi cầm cuốn sách lên trong hiệu sách. Tâm trạng rạo rực khi giở trang đầu tiên. Lòng bồn chồn nửa như muốn ngấu nghiến đọc ngay, nửa lại muốn để nhâm nhi thưởng thức. Tôi gói ghém những cảm xúc ấy vào lời kể lại cho cô nghe. Cảm xúc biểu hiện qua nét mặt cô thật phong phú, lúc thì như đang mơ màng, lúc như đã thả hồn vào thế giới của sách.


Nghe tôi nói xong, cô thở ra nhẹ nhõm, rồi đăm đăm nhìn đám sách với nụ cười hơi có vẻ đau khổ:


-Sao mà tôi chỉ muốn mượn hết cả mười cuốn này quá !


-Nếu vậy thì cô cứ lấy hết đi cũng được đấy.


Cô hơi nhướng mắt lên nghĩ ngợi trước đề nghị của tôi, đoạn cười và lắc đầu:


-Cảm ơn ông. Nhưng mà phải giữ đúng nguyên tắc ạ.


Nói đoạn cô chậm rãi bỏ thì giờ chọn ra năm cuốn muốn mượn tối nay. Trong lúc đó tôi đun nước sôi, pha trà đen mời cô. Cô đáp lễ, đưa tay bưng như ôm lấy cốc trà trong đôi bàn tay, rồi cứ thế ngắm nhìn những cuốn sách yêu dấu. Tình yêu dành cho sách của cô truyền cả sang tôi, khiến cho cả tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.


-Dạ thôi, tôi xin phép về đây ạ.


Cô đặt cốc trà xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Ngoài trời, tiếng mưa vẫn rền không ngớt.


-Mưa to lắm đấy, hay là để tôi đưa cô về vậy?


-Không sao ạ. Tôi đi bộ về được. Vả lại..


Cũng như lúc đến, cô gói sách thật kỹ cho khỏi ướt, cho vào trong túi, đoạn ngửng mặt lên, nhoẻn miệng cười.


-Vả lại, lỡ có ai muốn đến mượn sách mà thư viện lại đóng cửa thì thật là không phải.


Tôi ra tiễn cô ở cửa. Cô đưa tay trái ra ngoài trời đêm hứng mưa xem thử trước rồi mới chống chiếc dù trắng lên, đoạn ngoảnh lại.


-Tôi mượn chỗ sách này nhé. Xin cảm ơn ông ạ.


Cũng như lúc đến, cô cẩn thận ôm cái túi đi khuất dần trong mưa. Tôi quay vào trong phòng, nhìn xuống đường qua khung cửa sổ, thấy chiếc dù trắng xa dần sau màn mưa. 


 

Từ đó, cô thường đến thăm phòng tôi mỗi lúc tôi đã sắp quên hẳn cô. Và lần nào cũng thế, đều nhằm vào những đêm mưa.


Dường như cô cứ tưởng phòng của tôi là thư viện. Nhưng tôi không nề hà gì chuyện ấy. Nhờ cô đến mượn sách mà tôi đã có được đôi phút tâm hồn thanh thản, và lòng dịu lại mỗi khi nói về sách với cô. Như thế là đủ rồi. Đêm nay, chỉ những đêm mưa như thế này, ta lại mở cửa thư viện bé cỏn con này cho cô ấy, nào.


Đêm nay chắc là cô lại cẩn thận ôm những cuốn sách, dầm mưa tới đây. Tôi đã chuẩn bị sẵn chiếc khăn lông và đun nước pha trà.


Kìa, thể nào cũng lại sắp nghe thấy tiếng rụt rè gõ cửa đấy.


 

 Nguyên tác : Ame furu yoru ni của Misaki Aki


 Quỳnh Chi dịch ( 17/1/2015)


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc