GIÓ - thơ Phùng Quân

15 Tháng Ba 20249:30 CH(Xem: 346)

DinhTChinh


GIÓ

Áo em rộng, anh ước gì làm gió
Phập phồng hơi thở trái tim em
Nắng ngoài hiên, gió nhẹ, bước chân êm
Anh nhốt gió vào tâm hồn bỏ ngỏ.

Áo em rộng từ tâm em khép mở
Rộn ràng khuya hơi thở trái tim anh
Nắng lung linh nên gió vẫn chung-tình
Anh nhốt gió thu mình co giấc ngủ.

Áo em rộng cho tình ta bất-tử
Bàn chân xiêu anh lạc lối thiên-đường
Khúc nhạc buồn, em hoảng hốt cung Thương
Tỉnh giấc mộng, sao chưa mình là gió?!

Áo em rộng đồi thơm lên tiếng thở
Tóc em bay cuống quít tuổi thiên thần
Dư âm cuối qua đi ngày vội vã
Tình xanh kia trở lại được bao lần?

Em có hỏi xin dừng đây quán cỏ
Xung quanh anh chỉ có gió ơ hờ
Áo em rộng, gió mừng vui trước ngõ
Tuổi thanh-xuân qua mất tự bao giờ !

PHÙNG QUÂN



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen