ĐI VỘI - thơ Tuệ Kiên

20 Tháng Ba 20244:16 CH(Xem: 82)

dân nghèo


Đi vội

Nhớ ngày nhỏ ngây thơ,
Thầy cho lên Hà Nội.
Nhà Cậu, phố Hà Trung.
Gần Hàng Da, Ngõ Trạm.

Học Tư thục Hồng Bàng,
Lớp Năm, rồi lớp Tư.
Thỉnh thoảng cũng hay khóc,
Vì nỗi nhớ Thầy U.

Thằng bé quê lên Tỉnh,
Cái gì cũng lạ ghê.
Xe đạp, xe Ô tô,
Đèn điện tự chớp, tắt.

Vẫn nhớ Hồ Hoàn Kiếm,
Ăn kem lạnh Cẩm Bình.
Ban ngày, đường nhựa nóng,
Tối, ngàn sao lung linh...

54, Thầy đón về,
Ruộng đồng, hưởng thú quê.
Giữ trâu đừng ăn lúa,
Sáo diều nghe đê mê.

Theo Thầy U vào Nam,
Thế là hết mộng vàng.
Thầy U thật vất vả,
Tay trắng, bỏ ruộng, làng.

Hai mươi năm chiến tranh,
Miền Nam như chỉ mành.
Giữa hai bên Quốc, Cộng,
Tự do và cộng sản.

Mỹ rắp tâm bỏ “bạn”,
Không tiếp tế súng đạn,
Ép Việt Nam Cộng Hòa,
Mỹ rút quân về nước.

Big Minh” Lệnh đầu hàng”,
Tất cả phải buông súng.
Dân chúng thật bàng hoàng,
Lên tầu, thuyền, lánh nạn.

Lại sắp đến Quốc hận,
Vô vàn nhớ người thân.
Nhớ người em tử trận,
Nhớ Việt Nam bội phần.

Ôi quê hương khốn khó,
Ôi thương quá dân nghèo.
Thương trẻ thơ bới rác,
Người già bụng đói meo.

54 Xa Hà Nội.
75 Bỏ Saigon,
Hai nơi ấy khó quên,
Chia ly nào cũng vội.

Tuệ Kiên


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen