KHÚC ĐĂNG CAO
Trời xanh xanh hề lụa mỏng
Núi xanh xanh hề cốm non
Gió hiu hiu hề tóc mai phơ phất
Nắng hồng hồng hề gò má mơn man
Có phải đây đất trời Tây Thục?
Có phải đây đồi núi Việt Nam?
Nửa gánh thi cầm
Một bầu tâm sự
Dìu nhau lần giốc đá nghênh ngang
Ngồi lại thạch bàn
Buông tầm mắt rộng
Tìm vui buồn khoảng vắng mênh mang
Tay nhỏ máu
Trên phím đàn tưởng vọng
Cuốn gió mây từ sông Nhị, non Nùng
Hoa bút vãy
Trên giấy ngà ẩn hiện
Vờn cỏ cây từ núi Ngự, sông Hương
Mắt nhớm lệ
Thơ cao ngâm lời nhắn
Gọi nhớ thương từ Bến Nghé, Đồng Nai
Cảnh xuân ấy có còn nguyên vẹn?
Hội xuân xưa còn có những ai?
Xôn xao bờ liễu
Mờ mịt ngàn mai
Cảnh vật hề nhởn nhơ cánh bướm
Thân thế hề ngơ ngác bước nai
Muốn vung tay áo Như Lai
Đề lên vách đá một vài suy tư
Rừng sâu vắng bóng thiền sư
Lấy đâu tiếng mõ mời hư vô về.
ĐAN QUẾ
Orange County
Xuân tha hương 1980.