tiếng thời gian
buổi sáng
nằm nghe mưa rơi trên lá
nhìn em và mùa lạ
vẫy thời xưa
mấy ngón tay anh
sao bỗng thấy thừa
chờ thứ sáu
về vuốt ve nỗi nhớ
chiều thứ bảy
bỏ ra đi không nỡ
nhìn thời gian
hấp tấp chở tuần về
tạt ngang đời
đánh rớt mất bùa mê
đành ở lại
đợi mùa sang ngỏ rẽ
tiếng hát em
đuổi bắt hoài thời son trẻ
ngân tới khuya
vấp phải lớp sương mù
ngã xuống lòng anh
ngủ giấc vô tư
mở mắt dậy
chợt thấy già như chủ nhật
Trần Thụ Ân
thì thôi
xếp lại nghi ngờ tôi
vào ngăn giữa tủ sách
nơi có những con mắt
canh chừng ngày trống không
em còn bao nhiêu tuổi?
lá vàng nào sẽ rơi?
gió thập thò ngoài ngõ
gõ cửa mời ra chơi
con nước cười mỉm chi
nhắn chiều lên tiếng hát
bài ca dao lục bát
thả trôi về quê xưa
thì thôi đợi mùa mưa
thấm ngọt lòng mảnh đất
thử vun trồng ngày nắng
chắc đời cũng nở hoa
Trần Thụ Ân