TÌM ĐÂU
Em cầm bông hoa dại
Đi dưới trời mưa sa
Run run từng cánh mỏi
Rơi nhẹ tựa đào hoa.
Một hôm về đỉnh núi
Những xa khuất ta bà
Hóa ra đời vẫn bụi
Có Không hoàn trong ta.
Ra đi từ dạo đó
Chân bước chưa quay về
Hận lòng thu mấy độ
Loang tím mảnh hồn quê.
Em cầm hoa tím đỏ
Phất phơ đời tự do
Giật mình câu thơ cổ
Quên mất tự bao giờ.
PHÙNG QUÂN
Hàng Gió, 2014
Gửi ý kiến của bạn